mỗi ngày nhất định phải hôn một cái
Chương 44. Chương trước Chương tiếp. Edit: Động Bàng Geii. ..o0o.. Chu Tử Chu gửi xong tin nhắn này, sau đó nhìn tiểu loli trên màn hình tự nhiên ngây dại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu thừa dịp Kiều Lưu còn chưa kịp phản ứng, liền off. Dù sao cậu cũng chẳng dám ở
Khi chọn một mục tiêu mục vụ và một phong cách truyền giáo có khả năng thực sự đến được với mọi người mà không có biệt lệ hay loại trừ, sứ điệp phải tập trung vào những gì cốt yếu, những gì đẹp nhất, lớn nhất, lôi cuốn nhất và đồng thời cần thiết nhất.
Hết giờ học, cậu thoát khỏi game, đóng máy tính lại, dự định đi vệ sinh một cái rồi về phòng. Kết quả từ phòng học đi ra liền vừa vặn đụng mặt Kiều Lưu đang từ phòng khác đi ra. Chu Tử Chu ngẩng đầu nhìn một cái phòng học kia, thì ra là lớp lịch sử hiện đại.
“Anh ra ngoài làm gì cũng được, em không quản, nhưng nhất định phải về nhà với em. Em với anh có quá nhiều gắn bó. Giờ chúng ta ly hôn, chẳng phải cả hai đều thiệt thòi?”. Chồng chị đương nhiên biết điều đó. Nếu ly hôn thì anh ta chỉ còn giữ được một nửa.
Read Review 271 - Mỗi Ngày Nhất Định Phải Hôn Một Cái from the story REVIEW & SPOIL TRUYỆN ĐAM MỸ HAY by Liberosie2201 ( Tiểu Bảo Bối🌊🐳) with 616 reads. 1v1
Wann Flirtet Eine Frau Mit Mir. Edit Động Bàng Geii..o0o..Trong ruộng lúa vang lên tiếng chó sủa inh ỏi, không lâu lắm liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh chạy tới. Còn có mấy người lớn trong thôn, giọng nói có chút quen thuộc, cố gắng kiềm chế con chó tại Chu Tử Chu cũng không để ý tới tình huống con chó vàng nhà mình với con ngao kia nữa, cậu ngồi xổm xuống xắn ống quần Kiều Lưu lên nhìn một cái, sắc trời quá tối, hoàn toàn không nhìn thấy rõ vết thương tới cùng là như thế nào, xúc cảm trên tay chạm tới đều là một mảng máu ấm đột nhiên xoay người vọt về phía Lưu sợ hết hồn, hét lớn “Cậu làm gì đó?”Chu Tử Chu vọt tới chỗ hành lý của bọn họ bị rơi xuống, vội vàng cầm lấy một chai nước khoáng, chạy trở về, rửa sạch vết thương trên chân Kiều tim trong lòng ngực Kiều Lưu thịch thịch hai tiếng, đều bị Chu Tử Chu doạ sợ. Y thiếu chút nữa còn tưởng cái tên ngốc Chu Tử Chu này chạy về tìm con chó kia tính nước sát trùng xong, Chu Tử Chu liền ném đi, gấp rút nói “Có đi được không, chúng ta nhanh chóng lên bệnh viện trên trấn đi, hiện tại còn chưa muộn, đi tiêm vắc xin phòng bệnh.”“Cũng không đau lắm, có thể đi được.” Kiều Lưu tỏ vẻ nói, sau đó hướng về phía trước đi một nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, lại liều mạng đi thêm vài Tử Chu bỗng nhiên tiến tới ngồi chồm hổm ở trước mặt y, vỗ vai của mình nói “Lên đi, tôi cõng cậu.”“Cho xin đi, cậu có thể cõng được tôi sao? Sau đó cả hai chúng ta đều lăn xuống ruộng à.” Kiều Lưu còn có tâm tình đi đùa Tử Chu nói “Tôi không phải đang đùa với cậu đâu! Kiều Lưu, cậu nhanh lên đi, tôi đưa cậu tới bệnh viện.”Kiều Lưu sửng sốt, bởi vì Chu Tử Chu nửa ngồi chồm hổm trước mặt y, đầu rũ xuống, cả người cứng ngắc, trong giọng nói còn mang theo mơ hồ tiếng nức nở. Kiều Lưu quen Chu Tử Chu lâu như vậy rồi, vẫn luôn vì bộ dáng ngốc nghếch của cậu tức đến nghiến răng, bao giờ cũng phản ứng chậm hơn người khác, nhưng y vẫn chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng kích động như thế này của cậu. Rốt cuộc hiện tại cũng đã được lĩnh hội chốc, Kiều Lưu bỗng nhiên cảm thấy chỗ mắt cá chân cũng không còn đau đợi cho Kiều Lưu do dự thêm, Chu Tử Chu liền ôm lấy hai chân Kiều Lưu, đem người đẩy về phía lưng mình. Sau đó cậu hít một hơi thật sâu, bất chấp tất cả, điên cuồng chạy trong đồng ruộng lầy lội tối trời đen thui, lại không có đèn đường, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc của Chu Tử Chu cùng nhịp tim kịch liệt của Lưu lần đầu tiên trong đời được người khác cõng, triệt để choáng váng, qua một hồi, mới cứng nhắc nằm sấp xuống, dùng hai tay ôm lấy cổ Chu Tử Tử Chu hướng về phía đường lớn, một bên vừa chạy vừa đón Lưu đem mặt chôn ở hõm cổ Chu Tử Chu, nghiên đầu hôn lên vành tai Chu Tử Chu, tận lực làm dịu bầu không khí, nói “Sao cậu lại sốt ruột như vậy chứ, cũng đâu có gì nghiêm trọng, sau đó…”Lời còn chưa dứt, Chu Tử Chu đã oán giận nói “Cái này còn bảo không nghiêm trọng! Chắc chắn là phải khâu mười mũi rồi!”“Cậu trù ẻo cái gì vậy hả?” Kiều Lưu lập tức nở nụ cười, quả thật là một bộ dáng dửng dưng không có chuyện gì, thậm chí vì được Chu Tử Chu che chở mà còn có chút hả hê, nói “Khâu thì khâu, trên người đàn ông phải có mấy vết sẹo mới gọi là đàn ông.”Chu Tử Chu chạy tới cả đầu đầy mồ hôi, nghe thấy y nói như vậy, quả thật là tức đến muốn Lưu cố ý nói “Trừ phi cậu để ý tới sẹo trên người tôi.”Kiều Lưu dùng tay ôm lấy cổ Chu Tử Chu, một cái tay khác lau đi mồ hôi trên chóp mũi cậu, buồn cười hỏi “Nếu không thì cậu gấp gáp làm cái gì?”“Tôi…” Chu Tử Chu không biết nói gì, giọng nói cậu lập tức trở nên khàn đặc “Tôi chỉ là lo lắng, hơn nữa còn rất đau lòng. Cậu bị như vậy, tôi rất khó chịu.”Kiều Lưu run lên, ngón tay thuận theo chóp mũi thẳng tắp của Chu Tử Chu, chạm tới đôi mắt cậu, tất cả đều là nước mắt. Lúc này Kiều Lưu mới phát hiện, Chu Tử Chu ấy vậy mà rơi nước mắt.“Cậu khóc à?” Kiều Lưu có chút không dám Tử Chu từ trong lỗ mũi phát ra một tiếng nức nở, nước mắt ở trên mặt thật ngứa, cậu không có tay đi lau nó, không thể làm gì khác là xoay mặt đi, ở trên mặt Kiều Lưu cọ cọ, đem nước mắt của mình đều cọ tới trên mặt Kiều Lưu lại cười nói “Cậu ăn gan hùm rồi, dám lấy mặt tôi làm giẻ lau, lau cả nước mũi lên hết mặt tôi rồi này.”Chu Tử Chu nhỏ giọng “Hừ.”Có chiếc xe đi ngang qua, ánh đèn loé lên từ đèn pha phía trước, rọi sáng hai khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn, nhưng hiện tại đều là chật vật còn có chút bẩn Lưu lau nước mắt cho Chu Tử Chu, xoa xoa đầu cậu, nhỏ giọng dỗ dành nói “Được rồi được rồi, ngoan, tới bệnh viện thôi, đừng khóc nhè nữa.”Chu Tử Chu gật đầu, nắm chặt lấy chân Kiều Lưu, lại nghiên đầu đi một câu cũng không Lưu dùng mặt cà cà trên cổ Chu Tử Chu, hai tay ôm lấy Chu Tử Chu càng chặt đường lớn xe không ít, rất nhanh Chu Tử Chu liền gặp người quen ở trong thôn, gã là người giao hàng qua núi, lần này vừa mới giao hàng xong, liền giúp đỡ Chu Tử Chu đem Kiều Lưu dìu lên phía sau, sau đó lái nhanh tới bệnh bệnh viện rồi, hết chạy tới phòng cấp cứu, lại đi tiêu độc, sau đó là đi tiêm vắc sĩ truyền nước cho y xong, sau đó chỉ bảo nhớ chú ý một chút, cũng không có gì nghiêm trọng, Chu Tử Chu lúc này mới thở phào nhẹ không còn khí lực mà dựa vào hành lang bệnh viện, duỗi ống tay ra lau đi nước mắt. Vừa nãy chạy quá nhanh, cả người Chu Tử Chu đều ướt đẫm mồ hôi, sau khi cởi áo khoác ra, trước ngực đều bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Tay chân cậu cũng không còn sức lực gì, tựa như khối chì nặng trình trịch Lưu ngồi ở trên băng ghế ở hành lang, ngẩng đầu nhìn Chu Tử Chu, đem áo khoác nhặt lên nói “Mặc vào đi, vừa mới ra mồ hồi liền cởi áo ra rất dễ bị cảm đó.”Chu Tử Chu nhận lấy quần áo, tay có chút phát Lưu hỏi “Cậu run cái gì?”Chu Tử Chu lắc đầu một cái, nói “Không phải, là cậu quá nặng, tôi cõng lâu như vậy đều dùng hết khí lực cả rồi.”Đôi môi Kiều Lưu nhếch lên, lập tức nói “À, thì ra là vậy, cậu dám chê tôi nặng sao?!”Chu Tử Chu không lên Lưu nói “Mới vừa rồi còn dữ lắm mà, còn nói nếu tôi không chịu vận động lúc về già liền phát tướng, hiện tại còn chê tôi nặng, Chu Tử Chu, đừng nói cậu dễ dàng thay lòng đổi dạ như thế nha…”“Không có a!” Chu Tử Chu bị y dời đi lực chú ý, không nhịn được đánh gãy lời y, giọng nói có chút lớn hơn, sau khi bị Kiều Lưu liếc một cái, liền theo bản năng nhỏ giọng nói “Tôi làm sao có thể ghét bỏ cậu được chứ.”Kiều Lưu hài lòng, đung đưa chân nói “Hiện tại tôi muốn uống nước.”Chu Tử Chu nhanh chóng đi tìm y tá xin một cái ly sạch, sau đó rót cho y một ly nước sôi, thổi thổi mấy lần mới dâng lên tận tay cho Lưu dựa vào phía sau, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, chỉ chỉ nói “Thổi thêm mấy cái nữa đi, tôi thích uống nước nguội hơn.”“Nếu thổi thêm nữa sẽ nguội mất, đừng nên uống nước lạnh.”Kiều Lưu chớp chớp đôi mắt, có chút oan ức kéo dài giọng mình “Vừa nãy là ai nói ——”Chu Tử Chu cúi người xuống, đến gần, hướng tới lông mi y thổi một cái, nói “Thế này đã được chưa, uống nước đi.”Kiều Lưu cúi đều, khoé mắt tan chảy, hai tay nâng ly lên uống một hớp Tử Chu đi tới trước mặt y ngồi xổm xuống, hai tay để trên đầu gối Kiều Lưu, bởi vì trước đó có khóc qua, nên khoé mắt liền có chút đỏ hoe. Cách một lớp băng gạc, cậu muốn xoa xoa lên chỗ vết thương của Kiều Lưu, nhưng còn chưa có đụng tới, ngón tay đã khẩn trương dời đi, nhỏ giọng hỏi “Còn đau nữa không?”Kiều Lưu hỏi “Nếu tôi nói đau, thì cậu tính sao?”Chu Tử Chu ngồi xổm trước mặt y, tựa như cún con đang ăn năn hối lỗi, nói “Ài, đều tại tôi, sớm biết như vậy đã không mang cậu về làm gì.” Mặc dù có dẫn y về, cũng phải là cậu đi ở phía sau, nói không chừng con ngao kia nếu có cắn cũng là cắn mình Lưu nói “Vậy nếu tôi nói không đau thì sao?”Chu Tử Chu ngước mắt lên nhìn y một cái, nói “Vậy khẳng định là nói xạo! Làm sao có thể không đau được chứ, đều chảy đầy máu như thế.”Kiều Lưu không nhịn được cười ha ha, xoa nhẹ đầu Chu Tử Chu nói “Nói cho cùng cậu vẫn sẽ tự trách mình đi, thay vì tự ngồi đó trách mình, còn không bằng thành thật ngồi xuống đây cho tôi, tôi cảm thấy hơi lạnh rồi.”Chu Tử Chu vội vã ngồi xuống bên cạnh y, sờ sờ trán y hỏi “Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?”Kiều Lưu nở nụ cười, duỗi cánh tay ra khoác lên cổ Chu Tử Chu, trên mặt bởi vì mất máu, có hơi trắng, thế nhưng đôi mắt vẫn đen láy, còn hiện ra một tia sáng lấp lánh, nói “Cậu thiệt ngốc, trong bệnh viện mở lò sưởi làm sao có thể lạnh chứ? Tôi nói lạnh chẳng qua là muốn lừa cậu ngồi bên cạnh tôi thôi.”Chu Tử Chu “…”Chu Tử Chu sờ mũi, nhỏ giọng thì thầm nói “Sao lại dùng cách này gạt tôi, cậu muốn gì tôi liền làm cái đó, cậu bảo tôi ngồi trên người cậu còn được nữa ấy chứ.”Kiều Lưu “…”Mặc dù là do y giỡn Chu Tử Chu trước, thế nhưng gương mặt tuấn tú lại bỗng nhiên trở nên đỏ bừng. Ngồi, ngồi trên người? Đây cũng quá —— Quá —— Quá tuyệt vời người đều có chút mệt mỏi, nói một hồi liền nắm tay nhau dựa vào vách từng phía sau. Đợi kết quả kiểm tra xong rồi, là có thể về nhà. Chưa ngồi được nóng đít, điện thoại Chu Tử Chu đột nhiên vang lên. Cậu xoa nhẹ ấn đường vùng giữa hai lông mày, lúc này mới phản ứng lại, bản thân còn chưa có gọi cho bà Tử Chu nhìn Kiều Lưu đang ngả lên bờ vai mình, hình như là đang ngủ, sợ đánh thức y cậu liền nhẹ nhàng nâng đầu y đặt lại trên lưng ghế tựa, sau đó rón rén đứng Tử Chu cũng không dám đi quá xa, chỉ cách hai bước, liền bắt đầu nói chuyện điện đó cậu đã nói qua với bà nội rằng hôm nay sẽ trở về, bà nội cũng đã nói sẽ làm cơm tối chờ cậu, nhưng hiện tại còn chưa thấy cậu về, bà nội nhất định là đang lo lắng. Chu Tử Chu đơn giản tường thuật lại tình huống khi đó, cũng không dám đem chuyện này nói tới nghiêm trọng, chỉ nói dẫn theo một người bạn về nhà, nhưng vừa đi ngang qua đồng ruộng, bạn cậu vì bảo vệ cậu mà bị chó cố ý nói vậy, đem chuyện này thổi phồng lên một chút, bà nội ở bên kia điện thoại liền đối với người bạn chưa từng gặp mặt này quan tâm nhiều hơn mấy phần, thậm chí vội vã nói “Các con đợi ở đó, bà nội tới ngay đây!”“Dạ.” Chu Tử Chu dặn dò “Bà đừng gấp quá, lúc ra khỏi nhà nhớ khoá cửa, đừng nên hốt hoảng mà quên mang theo chìa khoá, trên đường rất trơn, bà phải đi cẩn thận đó.”Chu Tử Chu cúp điện thoại, trở về chỗ Kiều Lưu, phát hiện Kiều Lưu không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, đang chống cằm nhìn Tử Chu đi tới ngồi xuống, nâng đầu Kiều Lưu để lại trên vai mình, muốn để y ngủ thêm một chút. Nhưng y lại không có nhúc nhích, vì vậy hỏi “Làm sao vậy, không ngủ được à?”Kiều Lưu đưa tay ra, kéo mũ áo hoodie của cậu lên, lập tức che lại khuôn mặt Chu Tử Chu.“Từ nhỏ cậu đã là bộ dáng này rồi sao?”Chu Tử Chu vội vội vàng vàng đem mũ kéo xuống, hỏi “Bộ dáng gì cơ?”Khoé môi Kiều Lưu nhếch lên, vuốt ve mặt Chu Tử Chu, nói “Chính là như ông cụ non đó, trưởng thành như thế ——”Chu Tử Chu nhìn cậu mỉm cười, cũng duỗi tay ra niết nhẹ vàng tai Kiều Lưu nói “Vậy còn cậu, từ nhỏ cũng đã ấu trĩ như thế này rồi sao?”Kiều Lưu tựa như pháo hoa, nổ uỳnh một cái, bên tai đều đỏ chót, cả giận nói “Nghĩ sao vậy hả?”Chu Tử Chu chỉ chỉ mũ mình nói “Còn không phải ấu trĩ sao? Tựa như mấy đứa tiểu học vậy, đem mũ trùm đầu người khác như thế.”Kiều Lưu nhăn mũi, hừ một tiếng, gạt tay Chu Tử Chu này xét nghiệm máu cũng đã xong, y tá gọi Chu Tử Chu đi lấy. Chu Tử Chu liền rót một ly nước khác cho Kiều Lưu, thuận tiện để cho Kiều Lưu làm ấm tay, đứng dậy ra ngoài lấy báo cáo. Đọc xong báo cáo, cậu cuối cùng cũng yên tâm, xem ra đêm nay có thể về nhà ngủ được rồi. Chỉ có điều bác sĩ có dặn dò cậu, vết thương không được dính nước, rất dễ nhiễm cá chân Kiều Lưu bị thương cũng không phải rất nặng, bởi vì lúc con ngao kia nhào tới, răng nanh là cắn trên đùi của y, thế nhưng không có cắn được, lúc muốn cắn đã bị Chu Tử Chu đạp ra. Ngoài cả trên cổ còn có mấy vết trầy, phải dán mấy miếng băng cá qua một hồi, bà nội Chu Tử Chu cùng trưởng thôn cũng chạy tới. Thân thể bà nội Chu Tử Chu coi như cũng khoẻ mạnh, chỉ là đôi mắt và thính lực có chút không tốt, lúc thường đều là hàng xóm cùng trưởng thôn giúp đỡ, sinh hoạt cũng coi như là ổn. Hơn nữa mỗi tháng còn có tiền lương hưu, cũng đủ cho một mình bà ấy chi có điều bà nội rất thích náo nhiệt, sau khi Chu Tử Chu đi rồi, chỉ còn lại một mình bà ở nhà nên vẫn luôn cảm thấy có chút vắng này nghe nói Chu Tử Chu tiến vào bệnh viện, vội lôi kéo thêm trưởng thôn chạy tới. Vừa tới, đã từ bên trong đám người tìm thấy Chu Tử Chu, lập tức ôm chầm lấy cậu, lôi kéo cánh tay cậu, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, “Con có bị thương chỗ nào hay không?”Chu Tử Chu lôi kéo bà nội ngồi xuống băng ghế, trưởng thôn ở bên cạnh quan sát Kiều Lưu, trong lòng thầm nghĩ, cuộc sống đại học của Chu Tử Chu xem ra rất tốt, không ngờ lại có thể lừa gạt một nam sinh đẹp trai như ngọc này tới đây, nhìn cái bộ dạng kia, người trong thôn ông không ai là có thể so được, thoạt nhìn hẳn là không quen với cuộc sống nghèo nàn này thôn vừa nhận điện thoại của Chu Tử Chu, liền nhờ người trong thôn tới đồng ruộng kia lấy hành lý của hai người, sau đó mang về trong nhà cho Chu Tử Chu. Ông ở bên cạnh móc ví ra, thở dài nói “Nếu không có tiền trả tiền thuốc, chỗ ông…”Kiều Lưu lập tức trở nên lễ phép nói “Cảm ơn ông, đã trả rồi ạ, không cần lo lắng nữa.”Bà nội đem kính lão lấy xuống xoa xoa, tỉ mỉ nhìn Kiều Lưu, lại xem xét băng gạt trên cổ cùng mắt cá chân của Kiều Lưu, đau lòng vô cùng nói “Tiểu Chu, sao con mang bạn gái trở về còn để người ta bị thương như vậy hả?”Chu Tử Chu “…”Kiều Lưu “…”Trưởng thôn ở bên cạnh vội ho một tiếng, nở nụ cười nói “Ông ra ngoài lấy xe, các con ra sau đi, sau đó ông đưa các con về nhà, trời hiện tại rất tối, các con còn nhỏ không nên chạy loạn bên ngoài, lần sau về nhà trực tiếp gọi cho ông, để ông ra đón các con được không?”“Dạ được.” Chu Tử Chu đứng dậy tiễn trưởng thôn, thuận miệng hỏi “Đúng rồi, con chó ngao kia là của nhà ai vậy ạ?”Trước khi cậu đi vẫn chưa thấy con chó dữ này bao giờ, không biết là từ đâu nhảy ra thôn nói “Quãng thời gian trước đường cái được mở rộng, có khách du lịch từ bên ngoài tới, mang theo chó, sau đó đứt xích bỏ chạy, mấy ngày nay đều chạy tới thôn tìm, không nghĩ tới lại trốn ở trong đồng ruộng. Đoán chứng là đói bụng đến điên rồi, các con đi qua nơi đó, quẫy nhiễu nó. Bất quá yên tâm đi, con chó kia là thú cưng của khách du lịch đó, không có mang theo cái gì bẩn thỉu đâu, chỉ là gần đây tới thời kì động dục, nên rất khó khống chế thôi.”Chu Tử Chu gật đầu, do dự một hồi hỏi “Vậy con vàng nhà con…”Trưởng thôn cười nói “Yên tâm đi, con về nhà liền có thể thấy được nó, ông đi lấy hành lý cho con, thuận tiện đem nó ôm về rồi.”Chu Tử Chu rốt cuộc cũng hoàn toàn thả ngồi xuống, bà nội tiếp tục cầm tay Kiều Lưu nói “Ài, lớn lên thật xinh đẹp, chỉ là tóc có hơi ngắn, con gái phải để tóc dài mới đẹp chứ, tóc dài còn có thể bán kiếm tiền đó! Chà, những thứ còn lại đều rất tốt, bà nội rất hài lòng, chỉ là bị mỗi tội này thôi, con nhớ sau này phải nuôi tóc dài đó.”Kiều Lưu khô cằn nói “… Dạ, bà nội.”Bà Chu lập tức nở nục ười, nếp nhăn cũng giãn ra, nói “Thật ngoan, thật hiểu chuyện.”Kiều Lưu nghiêng đầu sang một bên, ngước mắt nhìn Chu Tử Chu, đôi mắt nhanh chóng rũ xuống nhìn mũi chân mình, gương mặt anh tuấn từng trận đỏ Tử Chu cũng có chút xấu hổ. Đôi mắt bà nội vẫn luôn không được tốt, hơn nữa trước khi mang Kiều Lưu về nhà, cậu có gọi cho bà nội, nói là dẫn theo một bạn học có quan hệ rất tốt về nhà. Bà nội chắc chắn nghĩ đó là bạn gái của cậu rồi. Chu Tử Chu cũng không có ý định sữa sai, dù sao Kiều Lưu cũng chỉ ở lại có mấy ngày, phải về sớm để đi bệnh viện thành phố kiểm tra cần bà nội chấp nhận Kiều Lưu, thích Kiều Lưu là được Chu còn muốn lôi kéo Kiều Lưu nói cái gì đó, Chu Tử Chu chỉ lo Kiều Lưu mắc cỡ, vì vậy liền đổi chủ đề nói “Bà nội, chúng ta cũng trở về thôi, bên ngoài trời lạnh, về sớm một chút, bạn của con ngày hôm nay cũng rất mệt, bà đừng lôi kéo cậu ấy nói chuyện nữa.”Bà nội liếc cậu một cái, nói thầm “À, có bạn rồi liền không cần bà già này nữa đúng không.”Chu Tử Chu liền vội vàng nói “Bà nội, bà nói gì vậy a?”Bà nội ra lệnh “Con mau đỡ người ta đi, chúng ta đi thôi, khí trời hơi lạnh, đừng để người ta bị đông cứng.”Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu, lại nhìn qua bà Chu, nhếch đôi môi lên, trong con ngươi đều là ý thích Chu Tử Chu, cũng yêu mến người nhà của Chu Tử Chu.
Edit Động Bàng Geii..o0o..Mới rạng sáng bà nội Chu Tử Chu đã thức dậy. Bà phải vất vả lắm mới nhìn thấy đứa cháu duy nhất nhà mình về nhà một chuyến, cực kì cao hứng, sáng sớm đã đem hành lý rơi ở trong ruộng giặt sạch sẽ, phơi ở trong sân, sau đó đi cho gà ăn rồi làm bánh bà có chút lãng, cũng không phát hiện bản thân phát ra tiếng động lớn, khiến Chu Tử Chu cùng Kiều Lưu lập tức tỉnh Tử Chu từ hõm vai của Kiều Lưu ngẩng đầu lên, đầu tiên là mờ mịt cả ngày, lập tức nghe thấy tiếng bà nội ở bên ngoài gọi “Tiểu Chu, mau dậy đi, lại đây lặt rau giúp bà, sau đó chuẩn bị một buổi trưa thịnh soạn mời bạn của con.”Chu Tử Chu kinh ngạc một hồi, chỉ lo bà nội đẩy cửa đi vào, nhanh chóng từ trên giường nhảy dựng lên, nhặt lấy quần áo ở phía cuối giường của mình vội vã mặc Lưu ngáp một cái, lúc này mới mở mắt ra, Chu Tử Chu đã vội vã mở va – ly ra, tìm quần áo cho Kiều Lưu, ném tới bên giường, nói “Hôm nay mặc nhiều một chút, bên ngoài lạnh lắm, hơn nữa chỗ này cũng không có điều hoà, à đúng rồi, khăn quàng cổ cũng nhớ quàng đó.”Kiều Lưu từ trong ổ chăn duỗi tay ra, có chút lạnh mà co rụt trở về, hàm hồ nói “Quả thật là rất lạnh.”“Nếu không cậu ngủ thêm một lát đi, đợi bà nội tôi làm xong bữa sáng, tôi liền gọi cậu.” Chu Tử Chu đã ba chân bốn cẳng mặc xong quần áo, hiện tại là đang khoác thêm áo lông.“Không cần, ngày đầu tới nhà đã ngủ nướng, lỡ đâu lưu lại ấn tượng xấu cho bà cậu thì sao.” Kiều Lưu nói, từ trong chăn chui ra, mái tóc rối bời ngồi ở bên giường, cầm lấy áo lông giúp Chu Tử Chu mặc vào.“Mặc kệ tôi, đừng để bản thân cậu bị cảm là tốt rồi.” Chu Tử Chu chui đầu ra khỏi áo lông, sau đó kéo hai cái, chỉnh lại tốt quần áo. Cậu nhìn Kiều Lưu đang để trần nửa người ngồi ở trên giường, thật sự không nhịn được, đem chăn trùm lên, gói kín Kiều Lưu lại tới mức không có một khe hở, sau đó lại nhấn bả vai y xuống để y nằm xuống ngủ lần nữa.“Ngủ thêm mười phút nữa đi, Kiều Lưu, không sao đâu, bà nội tôi không phải là người hay để ý như vậy, bà ấy rất thích cậu, chỉ muốn cậu được ăn no ngủ đủ thôi.” Chu Tử Chu nói, sau đó lấy quần dài và áo khoác của Kiều Lưu để vào trong chăn cho ấm, nói “Trước cứ để đồ ở trong chăn cho ấm một chút, sau đó mặc vào cũng không sợ lạnh nữa.”Kiều Lưu nằm xuống, ngón tay duỗi ra vén vén chăn lên, nhìn Chu Tử Chu, nở nụ cười “Cậu thật biết quan tâm nhỉ.”Chu Tử Chu được khen liền xấu hổ, lại nhét góc chăn lại cho Kiều Lưu, sau đó mới cầm theo áo khoác ra Lưu ở phía sau nhắc nhở “Đừng quên cơm trứng của tôi đó.”Chu Tử Chu có chút dở khóc dở cười “Biết rồi biết rồi.” Nếu biết Kiều Lưu nhớ dai như vậy, tối hôm qua cậu đã không thuận miệng nói như thế, trên thực tế, cậu không biết làm cơm, làm cơm chiên trứng thật sự rất khó ăn. Thật không biết sau khi Kiều Lưu ăn rồi, có hối hận hay không lâu lắm, Kiều Lưu đã thức dậy. Ba người đi tới trong sân, dưới ánh mặt trời mùa đông, ăn xong bánh bao cùng cháo trắng, Kiều Lưu cảm thấy những thứ này ăn rất ngon, ăn tận ba chén cháo, sau đó chùi miệng, nhưng vẫn còn cảm thấy chưa nội có lẽ rất vui, vẫn luôn khen Kiều Lưu có thể ăn được là phúc. Kiều Lưu nháy mắt với Chu Tử Chu, ra hiệu cậu đem những thứ mà y mang tới đưa vào phòng cho bà nội, chờ tới lúc chuẩn bị đi lại nói cho bà nội cách sử dụng. Nếu không bây giờ mà lấy ra, bà nội nhất định sẽ không nhận. Lúc đó rời đi, bà nội nếu không nhận, cũng không còn cách nào sáng xong, bà nội đi rửa chén, Kiều Lưu cũng đi qua, đứng ở bên cạnh phụ Tử Chu ở bên này lau bàn, vừa thấy Kiều Lưu đang giúp rửa chén, vội vã bỏ khăn xuống đi tới, vươn tay ra cầm lấy chén trên tay y nói “Để tôi cho, cậu đi nghỉ đi.”“Chỉ một chút thôi, không có sao đâu.” Kiều Lưu Tử Chu không yên lòng, đem phích nước ấm xách tới, đổ vào trong bồn nói “Nếu cậu muốn rửa thì dùng nước ấm mà rửa.”“Quan tâm tôi quá vậy.” Kiều Lưu nhếch đôi môi lên nở nụ cười, sau đó dùng nước ấm rửa chén, còn chưa rửa tới một nửa, Chu Tử Chu đứng bên cạnh đã không nhịn được cướp lấy chén của y, nói “Hay là cứ để tôi đi, cậu cứ ngồi đó, trên chân còn bị thương, mà cứ cố tỏ vẻ ra để làm chi kia chứ.”Chu Tử Chu nhỏ giọng mắng Kiều Lưu không hề tức giận chút nào, thậm chí khoé miệng còn nhếch lên, đưa tay ra véo eo Chu Tử Chu một cái, sau đó cà nhắc ngồi xuống ghế đối nội rửa xong, đẩy mắt kiếng lão của mình, nhìn hai bọn họ, cười tới nếp nhăn cũng giãn ra, bà nghiêng đầu sang chỗ khác, nhỏ giọng nói với Kiều Lưu “Tiểu Chu nhà bà có phải rất tốt hay không.”Kiều Lưu đang chống cằm nhìn Chu Tử Chu xắn tay áo rửa chén, nghe thấy câu này, cũng không biết xấu hổ, đỏ mặt gật đầu phụ nội liền kiêu ngạo nói “Từ nhỏ nó đã tốt như thế rồi, hơn nữa còn rất biết chăm sóc người khác, bất cứ là bạn bè của nó hay là đối tượng của nó đi nữa, tuyệt đối không để cho đối phương chịu thiệt.”Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu, cũng đáp “Quả thật là như vậy.”Bà nội cười, Chu Tử Chu ở đối diện nghe thấy cuộc đối thoại này, lỗ tai đều nóng lên, thật sự không nhịn được mà quay đầu lại nhìn hai người một cái, nói với bà nội “Bà nội, bà nhìn kỹ một chút, người ta là con trai đó, là bạn của con mang về, đừng cứ rao bán con khắp nơi như vậy.”Bà nội “Ồ” một tiếng, đẩy mắt kiếng, tỉ mỉ nhìn Kiều Lưu, vẫn là càng nhìn càng thích. Coi như là bạn đi nữa, có thể che chở Chu Tử Chu nhà bà dưới móng vuốt của con ngao kia, cũng tuyệt đối là người bạn mà Chu Tử Chu đáng giá giao cả đời =. Huống chi, tuy rằng Chu Tử Chu và Kiều Lưu không nói, thế nhưng bà cũng không phải là già tới hồ đồ, cũng biết Kiều Lưu mang tới không biết bao nhiêu là đồ vật, tất cả đều là cho bà. Đứa nhỏ này có tâm tư như vậy, thật sự là một người rất thiện đi tới, kéo một cái ghế khác ngồi bên cạnh Kiều Lưu, cầm lấy tay Kiều Lưu dặn dò nói “Tiểu Chu nhà bà chưa từng mang bạn bè về nhà cả, lúc còn bé từng dẫn về một lần, còn cùng đứa nhỏ kia đánh nhau một trận. Nó tuy dễ tính, nhưng lại rất bướng bỉnh, mặc dù biết chăm sóc người khác, nhưng lại không biết cách nói chuyện, sau này nó mà chọc con mất vui, cứ gọi cho bà, bà lập tức chạy tới mắng nó giúp con. Mặc kệ là thế nào đi nữa, con cũng phải nhớ bao dung nó nha, là bạn tốt cả đời.”Kiều Lưu có thể cảm thấy bàn tay bà nội Chu Tử Chu có rất nhiều nếp nhăn, là một bàn tay trải qua rất nhiều gian khổ. Y thật cẩn thận mà gật đầu nói “Dạ bà cứ yên tâm, chuyện của Chu Tử Chu cũng chính là chuyện của con.”Chu Tử Chu đang rửa chén, nghe trộm một già một trẻ nói chuyện, đột nhiên cảm thấy sống mũi có chút chua sót. Loại cảm giác này tựa như ngoại trừ bà nội, rốt cuộc cũng đã có người thứ hai sát nhập vào sinh mệnh của cơm trưa xong, bà nội Chu theo thường lệ qua nhà dì bán trứng ở làng bên cạnh tán dóc. Đạp chiếc xe đi được một đoạn, lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó, quay đầu dặn dò Chu Tử Chu “Ngày hôm qua trưởng thôn đã giúp chúng ta một chuyện lớn, mấy ngày nay con gái ông ấy cũng được nghỉ, muốn lên nhà sách ở trên trấn, ông ấy không có thời gian đưa đi, lát nữa con đạp xe qua đó đưa người ta đi nha.”Chu Tử Chu đáp một tiếng, ngồi chồm hỗm ở trong sân, chiếc xe đạp kia là được mua lại, đã rất lâu không đụng tới, cũng sắp sửa bị rỉ lâu lắm, con gái trưởng thôn đã đi tới, mặc áo bông ở bên ngoài cũng không có vẻ mập mạp lắm, mà lại cực kì thanh tú. Cô ở trong sân gọi một tiếng “Anh Tử Chu”, sau đó yên lặng đợi trong chốc lát. Cô nhìn thấy Kiều Lưu, rất muốn hỏi xem có phải là bạn học của Chu Tử Chu dẫn về nhà hay không, nhưng lại không có tiện hỏi, cúi đầu nhìn mặt đất, có chút đỏ Tử Chu ngẩng đàu lên cười với cô, nói “Xe của anh còn chưa có sửa xong, em chờ chút đi, không có việc gấp chứ.”Cô bé vội vàng nói “Không có không có.”Kiều Lưu ngồi ở bên cạnh, chống cằm, như có như không mà ngáp một chần chờ vài giây, cảm thấy bầu không khí trong sân có chút kỳ quái, liền nói “Vậy anh Tử Chu, hay là em về nhà chờ nha, sau đó anh sửa xong rồi, lại tới gọi em một tiếng.”Chu Tử Chu gật đầu nói “Được.”Kiều Lưu nhìn cô rời đi, đột nhiên gõ lạch cạch lên bàn. Nhưng Chu Tử Chu chỉ lo chuyên tâm sửa xe, không hề nghe thấy. Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu nửa ngày không chú ý tới mình, bỗng nhiên đứng lên, cà nhắc nhảy qua, ôm lấy phía sau lưng của Chu Tử Tử Chu sợ hết hồn, theo bản năng muốn đứng lên, nhưng phản ứng lại rồi, lại vội vàng ngồi xuống, sợ làm Kiều Lưu bị vươn tay ra phía sau, ôm lấy đầu gối Kiều Lưu, sợ y ngã Lưu che lại tầm mắt của Chu Tử Chu, nói “Anh Tử Chu, ha, còn anh Tử Chu kia đấy, Chu Tử Chu cậu mau mà cưỡi xe đạp tới chở người ta đi, thật là lãng mạng mà, đừng để người ta đợi lâu.”Chu Tử Chu ngửi thấy mùi dấm chua, liền không nhịn được bật cười, nhẹ nhàng gỡ tay Kiều Lưu ra, nói “Kiều Lưu, cậu đang ghen à?”Kiều Lưu thu tay về, đẩy Chu Tử Chu một cái, nói “Không ghen, cậu đừng có coi thường tôi quá, chút chuyện cỏn con này, làm sao có thể khiến tôi ghen được chứ?”Chu Tử Chu đem dây xích luồn vào bánh xe, một vòng lại một vòng, nghe thấy Kiều Lưu nói, chỉ cười không nói câu Lưu cúi đầu nhìn gò má Chu Tử Chu, cố gắng không để mùi vị dấm chua lan tràn rõ ràng như vậy, y banh chặt mặt mình, làm như hờ hững hỏi “Đúng rồi, cô ta còn rất xinh, hai người là thanh mai trúc mã à?”Chu Tử Chu nói “Cũng không được tính là như vậy, trước kia trưởng thôn không có ở sát bên nhà tôi, tôi khi đó còn chưa gặp qua em ấy, sau này ông ấy mới chuyển tới, lúc này tôi mới gặp mặt em ấy. Hơn nữa em ấy còn nhỏ hơn tôi một tuổi, không cùng một lớp cũng không thường xuyên thấy nhau ở trường học.”“Vậy sao cô ta còn gọi cậu là anh Tử Chu?” Kiều Lưu kéo dài ba chữ cuối, chân mày cau lại, bỗng nhiên cảnh giác nhớ tới, hỏi “Vậy cậu gọi cô ta là gì, em X sao?”“Đây chỉ là cách xưng hô thôi, Kiều Lưu, ở nông thôn này đều gọi như thế cả, tựa như ——” Chu Tử Chu gãi đầu, cúi đầu vắt đinh ốc, hơi ngượng ngùng nói “Tựa như cậu lớn hơn tôi hai tháng, tôi cũng có thể gọi cậu là anh Lưu, nhưng nếu cậu nhỏ hơn tôi, tôi liền gọi cậu là Tiểu Lưu.”Trái một tiếng “Anh Lưu”, phải một tiếng “Tiểu Lưu”, ở trong lỗ tai Kiều Lưu mà oanh tạc bùm một nhiên Kiều Lưu giống như là quả khinh khí cầu mà phình lên, mặt đỏ tới không nói nên lời. Y dùng mũi chân đá vào mông Chu Tử Chu, cố ý gây sự nói “Vậy tôi mặc kệ cậu đó, lát nữa chở cô ta đi nhà sách, liền nghĩ cách cho tôi theo, hai người đơn độc ở với nhau, dù là không có gì, tôi cũng rất khó chịu.”“Ghen thật sao? Tức giận à?” Chu Tử Chu cười, quay đầu lại nhìn Kiều Lưu cúi đầu nhìn chằm chằm cậu, buồn bực nói “Tôi giận cậu đó cái đồ quỷ chết tiệt ——”Lời còn chưa nói xong, Chu Tử Chu đã đứng lên, nghiêng đầu tới, giang cánh tay ra nói “Nếu cậu nói cậu giận, tôi liền ôm cậu một cái, cậu đừng giận nữa được không.”Kiều Lưu nhìn chằm chằm Chu Tử Chu, tim đập bịch bịch, một chân y co lên, tư thế cực kì buồn cười, toàn thân y đều cứng ngắc, phảng phất một giây sau có thể ôm Chu Tử Chu bất cứ lúc nào. Hầu kết y động đậy một chút, bên tai đều đỏ như muốn nhỏ máu, giận hờn nói “Không thèm, tôi không giận, ôm cái gì mà ôm.”Chu Tử Chu tới gần một bước, nhỏ giọng nói “Tới đi, ôm một cái thôi,…”Kiều Lưu lườm cậu, nói “Đủ rồi, chả biết là bị cái gì, một lời không hợp liền ôm ôm ấp ấp.” Vừa nói xong khoé miệng còn kéo lên, lập tức cà nhắc nhào tới ôm Chu Tử Chu vào lồng ngực, dùng sức ôm lấy Chu Tử Chu một cái, lại hung hăng hôn cái bẹp lên mặt Chu Tử Tử Chu nói “Hình như dính chút nước thì phải.”Kiều Lưu trừng cậu “Cậu có ý gì? Cậu dám ghét bỏ?”Chu Tử Chu nói “Đâu có, nào dám.”Chu Tử Chu suy nghĩ một hồi nói “Nếu không cậu ngồi ở phía trước đi, tôi khí lực lớn, hoàn toàn có thể chở hai người.”Trong lòng Kiều Lưu có chút đau lòng Chu Tử Chu phải chở hai người, khẳng định là rất mệt, ngoài miệng lại nói “Ngồi cái em gái cậu, mất mặt chết, tôi không đi.”Chu Tử Chu sửa xe xong rồi, liền tới nhà của trưởng thôn, gọi con gái ông ấy ra, sau đó đưa cô đi nhà sách. Bất quá nhờ cái ôm vừa rồi, Kiều Lưu liền trở nên an phận, đàng hoàng ngồi ở trong sân, tai đỏ đọc truyện, không ồn ào muốn tới nhà sách nữa. Vì thế Chu Tử Chu rất thuận lợi mà đưa con gái trưởng thôn tới nhà cô chọn xong sách, liền đưa cô về bộ hành trình không vượt quá nửa tiếng đồng hồ. Bởi vì điện thoại trong túi không ngừng rung lên, người nào đó cứ liên tục gửi một tin lại một tin mắt cá chân Kiều Lưu bị thương, cũng không thể đi lại nhiều, cho nên mấy ngày kế tiếp, Chu Tử Chu đều đạp xe đạp, để y ngồi ở đằng sau, hai người đi tới đập chứa nước rồi tới cánh rừng mai. Ở nông thôn không có những toà nhà cao tầng như thành phố, cũng không có xô bồ như nơi đó, được cái là yên tĩnh và vô cùng sạch Tử Chu thật ra không hề nói, vì muốn mấy ngày sau có thể đạp xe chở Kiều Lưu đi chơi, cho nên cậu mới tận lực sửa tốt chiếc xe đạp nông thôn mấy ngày, Kiều Lưu với bà nội càng lúc càng thân hơn. Thế nhưng mắt cá chân của Kiều Lưu vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, khẳng định là không thể ở lại lâu hơn nữa mà phải nhanh chóng trở về thành phố kiểm tra. Hơn nữa trước kì nghỉ đông còn phải thi cử thêm một lần, lúc đó bọn họ phải ở trường, nếu không điểm số liền thế chừng mấy ngày, tết xuân gần tới, Kiều Lưu liền mua hai tấm vé máy bay, cùng Chu Tử Chu bay trở nông thôn hơn nửa tháng, mắt cá chân cũng gần như khỏi hẳn, ít nhất lúc bước đi cũng không có vấn đề gì. Bất quá vẫn còn Chu Tử Chu ở bên cạnh, tận lực dìu y, chỉ sợ y xảy ra chuyện gì ngoài ý máy bay rồi, người của Kiều gia liền chạy tới, muốn đón hai người về Tử Chu căn bản không nghĩ tới sẽ đi tới Kiều gia như vậy, cậu vốn cho rằng sau khi xuống máy bay, trước sẽ về trường học một chuyến. Nhưng ngẫm lại cũng đúng, Kiều Lưu bị chó cắn, gia đình y nhất định phải mang người trở về đi kiểm tra vết thương có đáng ngại hay không. Chỉ là ——Chu Tử Chu phát hiện hai tay mình hoàn toàn trống trơn mà đi tới Kiều ngồi trên xe, có chút sốt Lưu tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu nhìn Chu Tử Chu mất tập trung, không nhịn được vươn tay ra nắm lấy tay cậu, hỏi “Làm sao vậy?”Chu Tử Chu thành thật đáp “Tôi hơi khẩn trương, nếu như, nếu như người nhà cậu không chấp nhận, thì phải làm sao bây giờ?”Kiều Lưu nhíu mày, bắt Chu Tử Chu nhìn mình, nói “Nếu người nhà tôi không đồng ý, không lẽ tôi cũng sẽ không ở bên cậu sao?”Chu Tử Chu lắc đầu một cái nói “Cậu sẽ không.” Cậu đối với Kiều Lưu rất có lòng tin.“Cho nên.” Kiều Lưu cũng cười nói “Nếu bọn họ phản đối, tôi liền tuyên bố phản đối không có hiệu lực, nếu bọn họ nhốt tôi lại, tôi liền nhịn ăn kháng nghị. Nếu bọn họ tàn nhẫn hơn một chút, muốn đánh gãy chân tôi, tôi có bò cũng sẽ bò ra ngoài tìm cậu.”Chu Tử Chu nghe được lời này mí mắt giật giật, không nhịn được siết chặt lấy tay y.“Huống chi ——” Kiều Lưu dán sát tới, ở bên tai Chu Tử Chu nở nụ cười “Cậu có biết không, một tháng trước, tôi đã cùng người trong nhà nói hết chuyện này rồi. Không có ai phản đối cả, Chu Chu, hiện tại cậu là người chiếm quyền chủ đạo, cậu có thể trị hết cho tôi. Bọn họ chỉ sợ cậu chán ghét tôi thì có.”Chu Tử Chu có chút giật tháng trước, không phải đã rất lâu rồi sao, khi đó cậu còn đang do dự, không nhận rõ phương hướng của trái tim, còn chưa dám tỏ Lưu xoa đầu cậu nói “Vì thế, sau này cậu cũng không cần phải uỷ khuất chính mình, dữ lên một xíu, gan lớn hơn một chút nữa, bất chấp mọi thứ, nếu bọn họ có chỗ nào không tốt, cậu liền phủi mông bỏ đi, nói cho bọn họ biết, ông đây không hầu hạ con trai của mấy người nữa.”
Reads 236,318Votes 16,425Parts 51Complete, First published Apr 26, 2019Table of contentsWed, Aug 14, 2019Wed, Aug 14, 2019Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Tue, Feb 25, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Mon, Mar 2, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Sun, Mar 8, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Wed, Mar 18, 2020Tác giả Quân Mai Tuyền Hạ 君埋泉下 Thể loại vườn trường, mối tình đầu Edit Động Bàng Geii Đồng hợp tác QT ngạo kiều công + GG dương quang thụ Cre bìa MMoc đáng yêu ❤️17hoàn
Tác giả Quân Mai Tuyền HạThể loại Đam MỹNguồn thái FullSố chương 50Ngày đăng 3 năm trướcCập nhật 3 năm trước Thể loại vườn trường, mối tình đầuEdit Động Bàng GeiiNội dung nhãn tình hữu độc chung, hoan hỉ oan gia, thanh thuỷ ngọt văn edit có tí nước thịtTìm tòi mấu chốt tự diễn viên Chu Tử Chu, Kiều Lưu ┃ Phối hợp diễn Trì Vọng, Chung Lập Hề ┃ cái khác đọc... rồi biếtCũng bởi vì Kiều Lưu bị đạo sĩ nói rằng vận mệnh như thế, âm dương bất định, hàn khí tê liệt ngăn trở tâm dương, không có thuốc nào có thể trị, không có cách nào có thể chờ đến khi Kiều Lưu gặp người thích y, bao dung y, mang ấm áp lại cho y, đem y xem như người bình thường chủ động nắm lấy tay y…Nghèo kiết xác giá trị vũ lực level max thụ VS ngạo kiều trung nhị bá đạo hay ngượng ngùng chính hiệu phú nhị đại công.
Edit Động Bàng Geii..o0o..Trong bệnh viện nhốn nháo vô cùng. Chu Tử Chu và Trì Vọng đi lên tầng thứ tám, liền nhìn thấy một người ở ngoài hành lang đi tới, Vương Thuỵ cầm thuốc lá vẫn chưa đốt ở trên tay ném vào thùng rác, đi về phía trước vài bước, vỗ vai Chu Tử Chu “Tôi vừa nhận được tin nhắn của cậu liền chạy tới đây.”Trì Vọng nhìn Vương Thuỵ một cái, nhíu mày hỏi Chu Tử Chu “Ổng là ai?”Chu Tử Chu không muốn nhiều lời, cũng không thèm giới thiệu, chỉ nói “Người giám hộ. Tôi muốn ông ấy cùng vào với tôi, có thể chứ? Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ không vào.”Cậu cảm thấy cần phải báo chuyện này cho Vương Thuỵ, để Vương Thuỵ đứng bên ngoài quan sát, coi như là thảm khảo. Hoặc là nói, cũng có thể làm một cuộc thí nghiệm, nếu muốn triệt để trị khỏi cho Kiều Lưu thì phải chuẩn bị thật nhiều mới được. Tuy rằng loại suy nghĩ này có chút ích kỉ, nhưng Chu Tử Chu cảm thấy, đây là Trì Vọng nợ Kiều Lưu, cho nên cậu cũng không có áy náy chút nào.“Ông muốn làm gì?” Trì Vọng không yên nhìn chằm chằm Vương Thuỵ, đánh giá từ trên xuống dưới một Thuỵ cười cười, cũng không để ý nói “Cậu đoán thử đi.”“Đừng phí thời gian nữa, muốn vào thì vào, mau lên.” Trì Vọng bỏ lại câu này, dẫn đầu đi trước vào phòng bệnh, một lát sau liền có y tá đi vào phòng, đem giường bệnh đẩy vào. Chung Lập Hề nằm ở trên, sắc mặt trắng bệch, phải mang dưỡng khí, xem ra trước đó đã làm qua phẫu thuật, chỉ là không thành công thì phải, trên mu bàn tay còn kim châm, nước thuốc không ngừng chảy Thuỵ ôm tay đứng ở bên cạnh Chu Tử Chu, nhỏ giọng nói “Cậu và tên nhóc này quen nhau sao? Khi không lại đi giúp hắn? Nếu Kiều Lưu biết chuyện này, dùng tính cách của y, không nổ tung lên mới là lạ.”Chu Tử Chu mím môi không Thuỵ nhìn về phía Trì Vọng một cái, tựa như nhìn nhân vật phản diện, lén lút thì thầm bên tai cậu “Không sao đâu, cứ coi tên nhóc này làm chuột thí nghiệm, có thể trau dồi được nhiều kinh nghiệm hơn, sau này cũng có thể hạn chế xảy ra sai lầm.”Chu Tử Chu thần sắc thả lỏng nói “Hắn uy hiếp tôi, cho nên tôi mới tới đây.”“Lại dùng cái chiêu này, thật là chơi quài chẳng ngán.” Vương Thuỵ nhất thời dựng thẳng lông mày, nhìn chằm chằm bóng lưng Trì Vọng, cười lạnh một gia hoàn toàn là một cái chân trần không sợ đi giày, bọn họ có thể từ Kiều gia chiếm được một số lợi ích, bởi vì đó là nhược điểm của Kiều gia. Nhưng Chung Lập Hề lại không có được thân phận như Kiều Lưu, cho nên không sợ tới uy hiếp của bọn họ. Nói thật, Kiều gia cũng chẳng thèm để ý tới chút uy hiếp kia, việc này chỉ tương tự như đút thức ăn thừa cho một đám chạy nạn tại điều quan trọng nhất đó chính là giúp Kiều Lưu tốt lên, đợi đến khi Kiều Lưu tốt lên rồi, chẳng phải Trì gia sẽ như con rắn mất đầu, lúc đó liền dễ dàng nắm chặt ở trong tay, muốn đùa bỡn thế nào thì đùa bỡn thế ấy Thuỵ vỗ gáy Chu Tử Chu một cái, an ủi “Người này có mệnh hồn thuỷ cho nên cậu hạn chế tiếp xúc, nhanh chóng đi nghỉ trước, chuyện còn lại cứ để tôi giải quyết cho.”Chu Tử Chu gật đầu, Trì Vọng bên kia đã bảo y tá gọi cậu vào. Cậu là người trắng đen phân rõ, cũng tuyệt đối không dông dài, nếu đã quyết định cứu Chung Lập Hề, thì sẽ không chút nào lúng túng, cậu đi tới bên bệ cửa rửa sạch tay, sau đó liền tiến vào phòng cậu tiến vào, đã cởi bỏ đi áo khoác, ngay cả điện thoại cũng để ở bên cậu cần làm, đó chính là phối hợp với Trì Vọng, đem linh khí ở trong người cung cấp cho Chung Lập Hề. Trước đây Vương Thuỵ cũng đã từng nói, thảo dược hình người là những người có mệnh cách rất đặc biệt, ở trong cả vạn người chỉ xuất hiện được một, hai cái. Thế nhưng nếu muốn người đó triệt để phù hợp với mệnh cách của mình, cân bằng âm dương, có lẽ cả toàn thế giới chỉ có duy nhất một người, không hề có người thứ hai. Giống như Trì Vọng đối với Chung Lập Hề, cậu đối với Kiều Lưu mà điểm khác biệt ở đây chính là thể chất của Chu Tử Chu đặc biệt hơn rất nhiều so với Trì Vọng, năng lực cũng cường đại hơn gấp mấy gian từng chút trôi Vọng nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Chung Lập Hề từng chút một được khôi phục lại, đáy lòng nhẹ nhàng thở phào một Chu Tử Chu lại bắt đầu có chút mất tập trung. Cậu thỉnh thoảng nhìn sắc trời ở bên ngoài, bởi vì đây là mùa đông, trời rất nhanh liền tối, cũng không biết hiện tại là mấy giờ đứng ngồi không yên, Trì Vọng phải gọi hai tiếng, cậu mới hoàn hồn lại, đột nhiên không nói một lời đứng lên, mở cửa muốn đi ra Vọng nhất thời cuống lên, ở phía sau cậu hỏi “Cậu có ý gì? Chẳng phải nói giúp xong rồi mới đi sao.”“Ngày hôm nay tới đây thôi, tôi thật sự có chuyện.” Chu Tử Chu kéo cửa đi ra Vọng nhỏ giọng quát “Chu Tử Chu! Cậu đừng có mà không giữ lời!”Chu Tử Chu đứng ở trước cửa hơi dừng lại, cũng nhỏ giọng nói “Tôi đã làm nhiều rồi, cậu ấy cũng sắp tỉnh lại, hi vọng cậu thực hiện cam kết của mình.”Cậu trực tiếp đóng cửa lại, liếc nhìn đồng hồ treo tường ở hành lang, hiện tại đã chín rưỡi tối, nhất thời thở một hơi, tuy rằng hơi trễ, nhưng cũng may là chưa hoàn toàn trễ. Nhưng Kiều Lưu nhất định sẽ rất tức Thuỵ còn chờ ở bên ngoài, Chu Tử Chu đi qua chào hỏi một tiếng với hắn, sau đó tìm áo khoác của mình, móc móc một hồi, mới phát hiện điện thoại sớm đã tắt nguồn. Cậu miễn cưỡng đem điện thoại khởi động lại, màn hình vừa sáng lên, liền nhìn thấy thông báo bắn tới có hơn một trăm cuộc gọi nhỡ. Chưa mở ra xem nhưng cậu đương nhiên biết là ai gọi tới, điện thoại lại tối sầm, tự động sập Thuỵ nhìn điện thoại của cậu, không nhịn được nói “Không phải đưa cậu số tiền kia rồi sao, sao còn chưa thay điện thoại khác?”Chu Tử Chu hiện tại cũng có chút hối hận không đi đổi điện thoại đầu cậu có chút khẩn trương, thế nhưng vẫn cật lực kiềm chế lại, hỏi “Ông có cục sạc không?”Vương Thuỵ móc ra một dây cáp dành cho Iphone, điện thoại của Chu Tử Chu đương nhiên không dùng được thứ này, lại đem điện thoại của mình đưa cho cậu “Mấy cuộc gọi nhỡ khi nãy hẳn là Kiều Lưu đúng không, hôm nay là sinh nhật y, cậu còn chưa có tới, y phỏng chừng là đang cuống lên rồi. Nếu không cậu dùng điện thoại của tôi gọi cho y một tiếng đi?”Chu Tử Chu cảm kích hướng về phía hắn gật gật đầu, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại bấm số Kiều Lưu, nhưng căn bản còn chưa có nghe thấy người, đã nghe một giọng nữ máy móc ở bên kia truyền tới “Kính chào quý khách, số điện thoại của quý khách đã bị kéo vào danh sách đen——”Chu Tử Chu “…”Vương Thuỵ “…”Hắn xấu hổ sờ mũi nói “Cậu cũng biết rồi đó, Kiều thiếu là tên rất xấu tính, không hề nói đạo lý, trước giờ tôi gọi cho y, y đều không bắt máy. Bình thường tôi đi tìm y, đều phải tự người mang tới cửa tóm người.”Chu Tử Chu không có cách nào, đem điện thoại bỏ vào trong túi, vội vã mặc áo khoác, xoa xoa đôi mắt liền vội vã chạy ra khỏi bệnh viện. Vương Thuỵ ở phía sau cậu gọi “Cậu đón taxi đi, xe buýt giờ này chẳng có ai làm đâu.”Không cần hắn nói, Chu Tử Chu lao xuống lầu rồi, liền trực tiếp bắt một chiếc taxi, vọt thẳng tới nhà Kiều này đã mười giờ rồi, đèn ở phía dưới bệnh viện đều có chút mờ nhạt, không hề có bóng người, thế nhưng sau khi ra đường lớn rồi, giao thông liền bị kẹt. Bởi vì tết nguyên đán sắp tới, toàn quốc đều được nghỉ, chung quanh lối đi bộ đều cực kì đông đúc, hai hàng người nối dài, những cặp đôi nắm tay nhau đi trên đường đâu đâu cũng nhìn thấy, đèn nê ông sáng lấp lánh một mảnh, taxi chậm chạp dung nhập vào trong làn đường xe cộ, mất hơn nửa tiếng mà chỉ đi được nửa cây Kiều gia còn cách tận mười sáu cây nữa, dùng tốc độ rùa bò này, khẳng định nửa đêm còn chưa Tử Chu ngồi ở bên cạnh ghế tài xế, trong lòng có chút hoảng loạn. Tính tình của cậu trước giờ đều bình chân như vại, mặc dù là đi thi có bị muộn đi chăng nữa, cũng chưa từng hoảng loạn qua như thế này. Thế nhưng hiện tại tận sâu dưới đáy lòng lại khó giải thích mà dâng lên một cỗ hoảng loạn, cậu rất muốn chạy thật nhanh tới sinh nhật của Kiều dù là tới muộn —— Kiều Lưu tuy tức, nhưng chắc cũng sẽ không đến nổi gì sao Kiều Lưu là ngậm thìa vàng mà lớn lên, là trung tâm cho các vệ tinh vây xung quanh, ở nhà hẳn là có rất nhiều người chúc mừng sinh nhật cho y, bên người cũng có không ít bạn bè, cho dù có thiếu một người là cậu, Kiều Lưu nói không chừng còn không phát hiện ra ấy Tử Chu mở điện thoại ra, ngay tại lúc khởi động máy được vài giây, phát hiện con số ở góc bên trái lại tăng thêm mười mấy cuộc gọi lòng cậu đập thình thịch, còn chưa có kịp phản ứng hành động của bản thân, đã bỏ lại một ít tiền lẻ mở cửa xe nhảy xuống, lao nhanh tới siêu thị gần nhất, tựa như vội vã đi đầu thai, liều mạng tìm cục sạc cho điện thoại của cậu. Sau đó dùng hai phút chạy tới tính tiền rồi lại đẩy ra hàng người chặn ở phía trước ra, nhanh chóng tới tàu điện ngầm ở gần tàu điện ngầm rồi, ở đó có ổ sạc, cậu lại mở điện thoại Tử Chu lao một mạch, còn chưa kịp thở, đầu đầy mồ hôi ôm lan can của tàu điện ngầm thở hổn hển. Vừa mới mở điện thoại ra, Kiều Lưu đã gọi tới, cậu nhấn chấp nhận, lúc mở miệng thanh âm có chút không ra hơi “Alô, Kiều Lưu.”“Cậu ở đâu?” Kiều Lưu hỏi, là ngữ điệu chất vì trên tàu điện ngầm có quá nhiều người chen lấn, còn có tiếng thông báo không ngừng vang lên, cho nên Chu Tử Chu không có nghe thấy rõ Kiều Lưu nói cái gì, chỉ có thể bịt lỗ tai còn lại, tận lực lắng theo bản năng nói “Trong hội có việc, hiện tại tôi đang chạy qua nè.”“Trong hội có việc?” Giọng nói của Kiều Lưu càng lúc càng lạnh lẽo, “Nếu trong hội có việc, cậu tại sao còn chạy tới bệnh viện làm gì?”Chu Tử Chu lập tức hồi phục lại tinh thần, nghĩ thầm, nhất định là có người quen nhìn thấy mình ở trong bệnh viện, cho nên Kiều Lưu mới biết chuyện này đi. Cậu lập tức có chút chột dạ, lại không biết tại sao chột dạ, rõ ràng muốn nói thật, lại sợ Kiều Lưu sau khi thấy hai chữ “Trì Vọng” lại trực tiếp không chút khách khí cúp điện thoại. Vì vậy đầu óc Chu Tử Chu cũng phát sốt rồi, trong đầu trống rỗng, nói dối “Tôi, tôi có người quen bị bệnh, bảo tôi đi cùng tới bệnh viện kiểm tra.”Đầu bên kia, Kiều Lưu không nhịn được cười lạnh “Người quen nào, tôi làm sao chưa từng nghe thấy cậu nhắc qua hả?”Chu Tử Chu không đáp được câu không nghĩ tới Kiều Lưu sẽ truy hỏi tới cùng như vậy, còn là dùng một bộ hùng hổ doạ người như thế, giống như không hỏi ra được liền sẽ không buông tha.“Kiều Lưu, tôi có thể đến khá trễ, nói không chừng còn sợ là rạng sáng ngày mai mới tới được, nhưng tôi nhất định sẽ tới. Người chúc mừng sinh nhật cậu hẳn là có không ít đi, cậu cùng bọn họ chơi trước đi, không cần phải để ý tới tôi…” Chu Tử Chu nói, cậu muốn dùng giọng điệu thoải mái để giảm bớt bầu không khí lúc nhưng cậu lại không có nghĩ tới, Kiều Lưu yên lặng hai giây, tựa như đang cật lực đèn nén tâm tình gì đó, cuối cùng vẫn là không nhịn được thấp giọng quát “Cậu nói vậy là có ý gì? Cậu căn bản không biết…”Nói tới nửa câu, liền im Tử Chu nói “Biết cái gì?”Kiều Lưu tựa như nhụt chí, cực kì mệt mỏi nói “Bỏ đi.”Ngay lúc này, Chu Tử Chu ẩn ẩn nghe được một giọng trung niên ở bên đầu dây kia truyền tới, hình như là bác bảo vệ ở dưới kí túc xá, ở đằng xa mà hô một câu “Cậu kia, cậu ở toà lầu nào, không được leo tường!”Tuy rằng có chút ầm ĩ, không nghe được rõ ràng, thế nhưng Chu Tử Chu lập tức liền gấp lên hỏi “Cậu không phải là đang ở nhà sao, tôi lại đang đi trên đường rồi, sao cậu còn trở về trường làm gì? Cậu nghe tôi nói…”Cậu còn chưa nói xong, đã bị đánh gãy. Giọng của Kiều Lưu lạnh lẽo đến dị thường “Nghe cậu nói cái gì, nghe cậu tiếp tục gạt tôi sao? Chu Tử Chu, tôi đây là tin tưởng cậu, cậu tại sao lại có thể gạt tôi hả? Cậu con mẹ nó sao không chịu nói thật đi, rằng cậu không tới sinh nhật tôi, không phải là do trong hội có việc, cũng không phải bởi vì tên người thân chó má nào trong bệnh viện hết, mà là vì gặp mặt Trì Vọng có đúng không. Vậy mà tôi đã chờ đợi như vậy ——”Y không nói thế trong phút chốc liền lầm vào trầm biết có phải là ảo giác hay không, Chu Tử Chu cảm thấy giọng nói y tuy rằng là tức giận, nhưng bên trong lại xen lẫn cả khổ sở, so với bất kì những lúc Chu Tử Chu thấy y không vui, loại khổ sở kia thật sự là không có từ gì có thể miêu tả chí là không nói nên Tử Chu còn nghe thấy y đạp lên cái gì đó, sau đó liền phát ra tiếng Bịch’ một cái, kế đó Kiều Lưu liền cúp điện bên kia truyền tới mấy tiếng “Tút tút tút”, Chu Tử Chu cũng bối rối lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ đã chỉ về mười hai giờ, đã trễ rồi, Kiều Lưu ở ngay mười hai giờ mà cúp sổ tàu điện ngầm phản chiếu lại gương mặt của Chu Tử Chu, trong phút chốc cậu thật sự không biết phải nên làm thế bên kia điện thoại, Kiều Lưu nhảy ra khỏi tường học viện rồi, nhìn chằm chằm dòng xe cộ ở ngoài đường lớn, đôi mắt dần dần đỏ lên, y trầm mặc nhìn ba chữ “Chu Tử Chu” ở trên màn hình điện thoại. Sau đó đem bánh kem đang ôm ở trước ngực, một phát ném xuống, vỡ nát thành một mớ bòng bong, nến cũng dập tắt. Y lại nhặt lên ném vào thùng rác bên thật là một ngày sinh nhật khó quên, khó quên đến mức đem y biến thành một thằng ngốc, không ngờ lại đợi Chu Tử Chu tròn chỉnh một ngày trời, không ngờ lại đem theo bánh kem chạy tới tìm Chu Tử Chu, chạy tới buổi biểu diễn, lại chạy tới trường học, không ngờ tới cuối cùng, sinh nhật qua rồi, Chu Tử Chu vẫn không hề xuất hiện trước mặt y.
mỗi ngày nhất định phải hôn một cái