kế hoạch tán đổ cố thủ trưởng của tôi

Lá số tử vi ÂM NỮ sinh năm ẤT MÃO (ĐẠI KHÊ THỦY) giờ TỊ ngày 14 tháng 1 Âm Lịch. Cung Mệnh an tại Dậu có sao THÁI ÂM đơn thủ. Cung Thân an tại Mùi có sao THIÊN CƠ đơn thủ. Đêm nay anh không định về khu nhà cũ của Cố gia, giờ quá muộn để trở về nhà nếu ông bà cụ biết hẳn sẽ lại lo lắng tra hỏi đến đau đầu. Nhớ có một lần ở quân khu có việc quan trọng phải ở lại làm việc đến gần sáng mới về khiến bà nội Cố cả đêm thức trắng đợi anh. Thủ trưởng Cố nghiêm túc nghe ý kiến Bác sĩ Mạnh tròn mắt ngạc nhiên, từ trước đến giờ anh bạn trí cốt này chưa từng hỏi ý kiến anh về chuyện liên thông giữa các gia tộc a, mà có nói hầu hết chỉ mang nghĩa thông báo. Cố Mặc cong nhẹ khóe môi, cười như không cười, nhợt nhạt đến nỗi chẳng biết anh đang vui hay giận. Đến cả trong lòng của Cố Mặc còn không rõ loại cảm giác thỏa mãn cho cô nàng kia tiêu tiền là gì. Vui sướng? Có chút. Giận? Hoàn toàn không có. Haha chính mình điên mất rồi. Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi - Chương 53Đường Vi Khiết. Cố Mặc đã đến giới hạn của lòng kiên nhẫn anh lạnh giọng gầm lên tức với cô nàngVi Wann Flirtet Eine Frau Mit Mir. Skip to contentGiới thiệu Ebook Tác giả Nguyễn Phương Thảo Thể loại Ngôn Tình Nguồn Sàn Truyện Trạng thái Tới chương 91 Chương cuối Chương 91Giới thiệu truyệnNữ chính Đường Vi KhiếtNam chính Cố Mặc lão CốCô Đường một bên dùng đầu cọ cọ lồng ngực của chàng trai, một bên nũng nịu nói– Lão Cố, em biết tại sao em yêu anh đến vậy rồi.”Cố Mặc ngạc nhiên hỏi– Tại sao?Cô nàng trả lời– Anh á, mặc quân phục thì nghiêm trang đường hoàng, mặc tây phục ngồi trên ghế tổng tài thì tiêu sái phóng khoáng. Còn khi…cởi đồ, chính là hoá thân thành hàng cao cấp cầm thú nhaaa. Nhưng không sao, anh có tiền, anh nhiều quyền, nên em yêu anh.”– ….Download Ebook Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi – Nguyễn Phương Thảo Tới chương 91Ebook Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi – Nguyễn Phương Thảo – Tới chương 91 Epub – Tới chương 91Ebook Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi – Nguyễn Phương Thảo – Tới chương 91 Prc/Mobi – Tới chương 91Ebook Kế Hoạch Tán Đổ Cố Thủ Trưởng Của Tôi – Nguyễn Phương Thảo – Tới chương 91 Pdf – Tới chương 91 Mạnh Cẩn Thành ném cho cô gái nằm trên giường đang ôm vết thương rướm máu trên tay đầy phức tạp, cô ấy đau nhưng không hề thốt lên một tiếng kêu. Kiên cường khiến người ta phải thương xót, bảo thủ đến cho người ta phải căm Khiết chẳng thèm để ý đến sắc mặt của anh ta. Vốn dĩ từ khi sinh ra đến giờ cô chưa bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác để hành động cả. Lý trí cô hoạt động rất rõ ràng, mục tiêu, kẻ thù, bạn bè cụ thể. Hành động tùy hứng theo cảm tính nhưng rất ít khi sai bởi đấy ít ra là điều cô muốn làm nhất cho đến thời điểm nói trong quá khứ lẫn hiện tại. Hối hận tất nhiên có nhưng sẽ không ăn năn, lỡ dở. Bù đắp lại cái hối hận ấy sẽ cố gắng về phía trước không nhìn lại."Chị Đường, để em băng bó vết thương cho chị". Tiểu Lưu đơ người lúc nãy giờ đã hoàn hồn, tác phong nhanh nhẹn lấy hộp dụng cụ bên cạnh hướng vể phía Vi Khiết thấy vậy cũng chẳng tránh né, cậu sinh viên này là tâm phúc của bác sĩ Mạnh tuyệt đối tay nghề tốt, thân thể chủ nhân này vốn yếu, không chịu được đau do tâm lý kém, vết thương nên xử lý tốt vẫn cũng ngạc nhiên, mới tý tuổi như cậu bạch kiểm này thấy máu me be bét lại lấy lại tinh thần nhanh như vậy, bác sĩ thì bác sĩ chứ, mấy cảnh bạo lực này ít ra cũng phải bị dọa sợ mất hồn bạt vía chạy khỏi căn phòng này, còn cậu ta vẫn thản nhiên chăm sóc bệnh nhân"Cậu không sợ tôi sao?". Vi Khiết hứng thú cong khóe môi cười nhìn cậu trợ lý đang cẩn thận xem xét vết thương của mình"Chị tự vệ chắc sẽ không cố ý, với cả tôi với chị không thù không oán sao phải sợ". Cậu trợ lí Tiểu Lưu nhe răng cười ngây ngô, đối với cậu ta thì người chị trước mặt này hoàn toàn vô hại, Vi Khiết độc mồm độc miệng nhưng rất tốt tính, ca đêm nào hay đến phiên cậu ta trực ở bệnh viện, Vi Khiết rất hay tìm đến cậu mời trà nóng rồi nói chuyện cười giúp cậu tỉnh ngủ"Tiểu Lưu, cậu ấy à quá đơn thuần, cứ đi theo bác sĩ Mạnh thế kia được anh ta bảo vệ chả lớn được...thật ra tôi cũng muốn như cậu...đơn giản hóa". Cô cười khẽ, cái tay không đau xoa xoa đầu của Tiểu Lưu thân thiết như em trai trong nhà, cậu ta cũng cười còn đỏ mặt ngại ngùng nữa, nhìn thế nào cũng dễ thương quá thể."Chị cũng chẳng hơn em mấy tuổi mà triết lý sâu xa quá, như bà cụ non ấy""Có sao? Ừ hứ đấy là chị nói thế thôi, nhóc để ý quá...ai...ai...nhẹ tay chút đi...""Em xin lỗi...xin lỗi...chị thế nào đau lắm không? Em mạnh tay quá à". Tiểu Lưu dật bắn người lo lắng nhẹ tay hơn nữa nhìn về phía chị Đường của cậu"Ôi dào không sao. Nam nhi đại trượng phu như nhóc đừng suốt ngày mở miệng ra là cúi đầu xin lỗi nghe chưa, phải rắn lên chớ, sai cũng phải cứng miệng cho chị, như thế mới không bị mấy ông tiến sĩ già trong bệnh viện bắt nạt". Vi Khiết nghiêm mắt dậy dỗ, vết thương được xử lí xong xuôi kéo áo xuống, nằm nghiêng ngả ra đằng sau giường, con lợn Đường Mĩ kia khỏe thật, mỏi hết tay với lưng."Chị sắp phải rời khỏi bệnh viện à". Tiểu Lưu hỏi"Hửm? Ai bảo nhóc vậy, Mạnh Cẩn Thành à". Vi Khiết nhướn mày hỏi ngược lại"Vâng, bác sĩ Mạnh bảo có một nhân vật lớn đến đón chị, có lẽ sẽ phải đi nhanh thôi, thật sự em chẳng muốn chị xuất viện chút nào, ở trong bệnh viện này bị trèn ép của mấy vị giáo sư thật sự rất ngột ngạt may có chị vào tán phét, nếu không em buồn chết mất. Y tá Thẩm cũng không muốn chị rời đi nữa. Bác sĩ Mạnh chị đừng để ý, ngoài mặt vậy chứ anh ấy có ấn tượng cực tốt với chị". Tiểu Lưu bày khuôn mặt buồn rười rượi đã tiểu bạch rồi lại càng thụ hơn"Thôi đi, nói mát nhau làm gì hả, yên tâm chị trụ ở đây mấy hôm nữa, dù sao hưởng thụ yên bình chưa đủ""Thôi nhóc đi làm việc đi, đừng đê tên họ Mạnh kia lại vào đây trách cứ bà đây câu dẫn cấp dưới của anh ta, làm bệnh nhân không yên phận nhất cái bệnh viện này". Vi Khiết buồn ngủ ngáp dài một cái phảy tay ra hiệu cho Tiểu Lưu ra ngoài, đuổi khách một cách trắng trợnTiểu Lưu đã quen với kiểu thiết đãi nửa vời này liền cúi đầu lễ phép chào Vi Khiết rồi ra ngoài, cậu thanh niên không quên bỏ lại cậu quan tâm"Chị, em sẽ cho người vào dọn dẹp đống này, chị an tâm nghỉ ngơi, đảm bảo không quấy rầy giấc ngủ của chị""Ừ hứ, rất ngoan, tí thưởng cho nhóc một nụ hôn gió cảm ơn cộng với vé bao nuôi nhóc khi chị của tương lai có tiền. Bye". Vi Khiết cười vô sỉ nháy mắt trăng hoa với thiếu niên, rồi tận hưởng cái khoái cảm của tiểu bạch kiểm mặt đỏ chạy ra ngoài. Tâm hồn giận dữ lúc nãy bay hết, trên mặt đầy khoái cảm tâm trạng tốt chìm vào giấc nồng Một tháng sau0005Vi Khiết uể oải nằm trên dãy bàn thư viện, đêm khuya khoắt, cảnh vật tĩnh mịch, xung quanh ngoài những bức tường sách khổng lồ ra thì không thể tìm thấy một bóng dáng người nào trong thư viện lặng dường như đã bao chùm toàn bộ không khí, lấn chiếm cả thân hình nhỏ bé gầy gò mà quật cường, kiên định. Cô vẫn còn ngồi đấy, chăm chú nghiên cứu, nghiền ngẫm mấy quyển sách tâm lý học, thuật phân tâm học khô khan như rơm bảo cô tò mò nhiều thứ muốn học như vậy cơ chứ? Từ khi bị lão Đinh kích động, tài năng hưng phấn nổi lên, Vi Khiết quyết định treo băng lên đầu tâm nhập học hành vào não, nắm chắc tay, thi lấy tấm bằng đôi cho oách. Mà giờ thì oách chẳng thấy đâu, đầu đau như búa của bao thanh thiên xử Khiết nhăn mặt, mò lấy cái điện thoại trong túi ra lướt mấy thông tin lá cải thị trường. Cũng chẳng có gì nhiều ngoài sức nóng của Đường gia phá sản triệt để cả. Riêng tính đến việc này thôi cô đã tốn không biết bao nhiêu công sức, thể lực dồn nén sức chịu đựng. Mấy tên phóng viên đuổi đến tận Đông Thành tìm cô phỏng vấn về việc gia đình, trong khi cô đây lại chẳng phải gia đình của nhà Đường ngoài cái họ gán ghép trá hình ra. Nhưng làm phải làm cho chót, cô đành diễn vài cái vai khổ sở khóc lóc cho báo đài thương cảm cho thân phận nữ nhi hèn mọn, ót ca năm nay mà tham gia không nghi ngờ nữa, chắc chắn thuộc về tiểu thư Đường đây. Khỏi bàn, tốn cả lít nước, đi vệ sinh ít hẳn phần Cố Mặc, anh và cô cũng ít liên lạc hẳn với nhau. Mỗi người có những cái bận chẳng thể nói của riêng mình, ai cũng giữ khư khư lại trong lòng. Anh không thường xuyên gọi điện, cô cũng không chủ động được mãi. Tình cảm dù thế nhưng không biết nó đang thế ở chỗ nào. Việc yêu xa dần chở thành rào cản cách biệt quá lớn giữa hai tình yêu, chẳng thể cưỡng cầu, chẳng thể cưỡng ép, chủ động đủ để hâm nóng nhưng không làm, im lặng chính là rào cản lớn nhất ngăn cách giữa hai cá thể tự tôn sừng Khiết đặt điện thoại xuống, mắt đăm chiêu nhìn vào chiếc nhẫn daisy flower trên ngón tay áp út được anh tặng hồi còn ở Đông Thành cũng là lần cuối họ gặp mặt nhau, cô chẳng biết biểu đạt thế nào trong tình cảnh cô đơn thế này nữa, ngoài thở dài trong lòng. Nó rất đẹp, rất tỏa sáng, anh cũng vậy, cũng đẹp như chiếc nhẫn, cũng hoàn mĩ không kém nhưng anh sao lại xa quá, xa đến nỗi cô muốn tiến tới nắm lấy mà với không nổi. Cố Mặc à, Cố Mặc sao anh lại để con người nóng lạnh chẳng hay như em phải khổ tâm như này.Out of sight, out of mindChán đời, Vi Khiết thu tay lại, rời tầm mắt khỏi chiếc nhẫn sáng lóa, gập bụp quyển sách to đùng tạo ra tiếng kêu vang hết cả thư viện. Cái tên băng đản ấy thật sự chẳng biết nhớ bạn gái gì cả? Cô không thể ngồi im nhìn bạn trai mình làm tình với công việc được, ngày mai liền về Tô Thành kháng chiến, bảo vệ người yêu. Cái thân này sắp đét đi vì buồn mục tiêu vào tầm ngắm, cô nàng Đường nhanh chóng thu dọn sách vở trở về kí túc xá, ngủ một giấc mai ra trận. Anh không nhớ cô? Được thôi, cô làm anh phải nhớ cô đến phát -☆☆☆☆☆- Nữ chính Đường Vi KhiếtNam chính Cố Mặc lão CốCô Đường một bên dùng đầu cọ cọ lồng ngực của chàng trai, một bên nũng nịu nói- Lão Cố, em biết tại sao em yêu anh đến vậy rồi."Cố Mặc ngạc nhiên hỏi- Tại sao?Cô nàng trả lời- Anh á, mặc quân phục thì nghiêm trang đường hoàng, mặc tây phục ngồi trên ghế tổng tài thì tiêu sái phóng khoáng. Còn khi...cởi đồ, chính là hoá thân thành hàng cao cấp cầm thú nhaaa. Nhưng không sao, anh có tiền, anh nhiều quyền, nên em yêu anh."- ....Nguồn Sàn Truyện

kế hoạch tán đổ cố thủ trưởng của tôi